Chẳng phải nơi phố thị, cửa gương
Anh chọn riêng mình niềm vui rừng núi
Thân anh gầy, dãi nắng mưa sớm tối
Vất vả nhọc nhằn - anh thợ điện vùng cao.
Anh đang đứng chơi vơi giữa mây trời
Bỏ lại dưới kia những niềm vui phơi phới
Nếm đủ mây mù gió sương sớm tối
Chỉ cần tiếng gọi “anh thợ điện” thân thương
Của bà con, khi cần anh có mặt
Những hiểm nguy có bày ra trước mắt
Khi lũ về lúc sạt lở gian nan
Anh vẫn miệt mài với bản, với làng
Mang niềm vui nối dài từng con ngõ
Bởi anh mang trong mình sứ mệnh nhỏ
Luôn nối dài và thắp sáng những niềm tin.
Những nhọc nhằn lúc nào cũng có
Nhưng cũng chẳng quên đi một chút “tình”
Của đất trời Tây Bắc lúc chuyển mình
Những cánh đào đang dần nhuộm đỏ
Những chặng dây miệt mài tới từng con ngõ
Để xuân này bà con đón Tết ấm no
Phải giữ dòng điện này, như bao đời giữ lửa
Còn thợ điện vùng cao chúng ta ở giữa
Mũ trên đầu, niềm tin rực sáng mỗi đêm Xuân.
Thu Thảo - Điện lực Nghĩa Lộ